Đã có thời thắp đèn bên ô cửa
Như ngọn hải đăng chờ đợi bóng con tàu
Người thuyền trưởng rong ruổi mãi nơi đâu
Nên e sợ một ngày về lạc lối
Đã có thời đèn đêm cất tiếng gọi
Mong cánh buồm cập bến giữa mù sương
Ô cửa cũ như đôi mắt muốn nói
Soi vào đêm một chút ấm yêu thương
Rồi một buổi đèn đêm không sáng nữa
Ô cửa thành đôi mắt khép ngủ vùi
Con tàu lạc nơi đâu, không tiếng gọi
Dù đôi khi lòng gợn sóng khôn nguôi
Em biết không thuyền trưởng đã chết rồi
Và con tàu của ngày xưa đã đắm
Gã thủy thủ già vẫn ngồi buồn im lặng
Chờ mỗi bình minh lên, đợi một lần ra khơi
Em biết không thuyền trưởng đã chết rồi
Ngọn hải đăng trong mơ hồ cũng chết
Và bến cũ bỏ hoang mặc nắng mưa khắc nghiệt
Gã thủy thủ già buồn bã uống mây trôi
Em biết không thuyền trưởng đã chết rồi
Và chết luôn cả cánh buồm lồng lộng
Chiếc mỏ neo rụng rơi nơi đâu giữa biển rộng
Gã thủy thủ già chậm rãi uống thời gian
Đã có thời ô cửa luôn sáng đèn
Rọi vào đêm đợi chờ người thuyền trưởng
Đã có thời thủy thủ còn mộng tưởng
Còn miên man mơ bóng những chân trời./.
March 2019