Em giữ dùm tôi, cây thập giá, một đời
Làm chứng tích cho nụ cười tắt, lấp
Khi ngày mai, rực sáng giữa bầu trời
Chiếc chiêng vàng của thiên thần thứ nhất
Tiếng chiêng vang. Run run. Khóc. Nấc
Cả thế gian tê lạnh đến vô cùng
Những gương mặt bỗng lộ vẻ mê lung
Những cỏ hoa bỗng cạn cùng hương sắc
Những thang âm bỗng rủ nhau nín bặt
Những thú hoang bỗng thành tượng vô hồn
Tiếng chiêng vang lên lần nữa
Dập. Dồn
Đá sắt lại ứa từng dòng máu đỏ
Hận thù lên ngôi
Hận thù nhìn loài người nham nhở
Hận thù xui người xé người
Nuốt thịt
Nhai xương
Cả nhân gian bỗng hóa sa trường
Người hoảng loạn đâm đầu vào xó tối
Máu chảy thành sông cuộn đầy tội lỗi
Máu ghen tuông. Máu vị kỷ. Máu người
Máu dã man. Máu nham hiểm. Máu tươi
Máu đen đặc. Máu cuộn tràn. Hắc ín
Máu điêu ngoa. Máu bạo tàn. Đê tiện
Máu ngu si. Máu vô đạo. Máu hèn
Máu sánh lại. Máu trào ra. Một biển
Máu tham lam. Máu ứ lên. Cùng. Biến
Máu ngập phố phường. Máu ngập cả làng quê.
Màu tràn lên cả những bờ đê
Cuốn tất cả, hung tàn và ngạo nghễ...
Tiếng chiêng ngân. Chớp. Giật. Bừng. Lóa
Những kẻ dã man sót lại ngã trong máu của chính mình
Rồi thấm tan vào cõi u minh
Rồi hủy sâu vào tầng đất lạnh
Cả thế giới chìm trong tĩnh lặng
Cả tinh cầu thành nghĩa địa bao la
Cả tinh cầu không còn phố, chẳng còn nhà
Không còn cả những con đường, những thửa ruộng
Chỉ còn lại nguyên sơ của núi-rừng-biển-sông-bình nguyên. Trần. Trụi
Chìm trong hư vô một khoảng lặng-bảy ngày
Tiếng chiêng rền. Ấm. Cuồng quay
Từ giấc ngủ những linh hồn tỉnh dậy
Mò mẫm bước đi kinh ngạc. Thẫn thờ
Cả thế gian chỉ sót lại trẻ thơ
Cùng đôi người từ tâm ngây dại
Và lúc ấy
Em thấy tôi mê mải
Gánh trên vai thập tự băng cánh rừng
Trên ngọn đồi cỏ lau mọc ngang lưng
Tôi đứng lại
Gieo mầm cây thánh giá...
Sài gòn, March 2013