Có vệt buồn chạy ngang qua mắt anh
Vệt buồn dang tay
Vệt buồn chớp mắt
Vệt buồn lặng nhìn
Vệt buồn nếp nhăn khoan nhặt
Vệt buồn, sau cặp kính mờ, hình như ai say…
Có vệt buồn chạy ngang qua mắt anh
Vệt buồn xoăn xoăn lọn tóc
Vệt buồn rơm rớm nước mắt
Vệt buồn ngần ngại gỡ tay nhau
Có vệt buồn chạy ngang qua mắt anh
Như màu vàng trên thân chiếc xe cuối ngày vắng khách
Như những hạt hoa rơi bên đàn sẻ nâu mất bạn
Như em, đêm qua, khẽ khàng từ khước anh
Có vệt buồn chạy ngang qua mỏng manh
Như mùa Hạ dùng dằng bước chân để tàn sen nở muộn
Như một đêm từ nơi xa trở về hai đứa bên nhau không ham muốn
Cứ ngồi nhìn nhau như những vệt buồn vụt qua mau
Có một vệt buồn chạy ngang qua mắt nâu
Vệt buồn thơm mùi da trầm cỏ ngại*
Vệt buồn mềm như tay em, mềm như sợi nước
Vệt buồn như lọn khói cuối cùng anh để cuốn qua tay
Có một vệt buồn chạy ngang qua cơn say
Anh ngồi nhớ lại từng lần vệt buồn đã ghé thăm nơi ấy
Tháng Sáu biếng lười, cơn mưa biếng lười, anh cũng biếng lười, em cũng biếng lười, đêm cũng biếng lười như không bao giờ chịu thức dậy
Vệt buồn dài
Của tháng Sáu
Bốn chục năm qua…
June 2012
- * Cỏ ngại: Cỏ ngại là gì? Tại sao không là "cỏ ngải" cho phù hợp với "mùi da trầm"? Tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết, ở thời điểm ấy, một bật ra là "cỏ ngại". Có lẽ, người ấy như một loài cỏ, ngại ngần nép dưới chân cuộc đời.